
(VOV) - 5 năm nay, H’Khuin (dân tộc Gia rai) ở thành phố Pleiku, vừa là cô giáo, kiêm vai trò người mẹ hiền của trẻ em khuyết tật tại Trung tâm nuôi dưỡng, phục hồi chức năng bán trú cho nạn nhân chất độc da cam tỉnh Gia Lai. Nhiệt tình, tận tụy, cô đã mang đến niềm vui, hạnh phúc cho những số phận kém may mắn.
Buổi sáng, tại lớp học của Trung tâm nuôi dưỡng, phục hồi chức năng bán trú cho nạn nhân chất độc da cam tỉnh Gia Lai, cô H’Khuin và 20 học trò say mê tập đọc. Lớp học đặc biệt này, có em bị tự kỷ, em khác bị khiếm thị, khiếm thính, hoặc vận động khó khăn, nhưng theo cô giáo H’ Khuin, tất cả đều có tâm hồn lành lặn, trong sáng, cần được yêu thương, chăm sóc như bất kỳ đứa trẻ bình thường nào khác.
Cách đây 5 năm, lúc mới về nhận lớp, cô giáo H’Khuin đã đôi lần cảm thấy nản lòng, bởi khả năng tập trung của các em rất kém, học trước quên sau. Nhiều lúc đang giảng bài trên bục, các em lại la hét, đập phá, thậm chí có em còn xông đến đánh cô giáo.
Cô giáo H’ Khuin dạy chữ cho học sinh khuyết tật
“Lúc mới ra trường, mình rất là sợ, mình lại né một bên, không biết xử lý làm sao. Khi mình đã tìm hiểu, nắm bắt từng tâm lý thì mình không sợ sự việc đó. Có em rất cần sự dịu dàng, sự nhỏ nhẹ, mình an ủi, nói nhẹ. Có em chỉ cần sự yên lặng một mình” - cô giáo nói.
Sinh ra, lớn lên ở làng Choét, ngoại ô thành phố Pleiku, từ nhỏ H’Khuin đã ước mơ trở thành cô giáo. Và ước mơ đó đã trở thành hiện thực sau khi nỗ lực rèn luyện, học tập tại khoa Giáo dục đặc biệt, trường Cao đẳng Sư phạm Trung ương Nha Trang, rồi về công tác tại Trung tâm nuôi dưỡng, phục hồi chức năng bán trú cho nạn nhân chất độc da cam tỉnh Gia Lai.
Cùng với việc dạy đọc, dạy viết, cô giáo H’Khuin kiêm luôn vai trò của người mẹ. Có khi phải dỗ dành, tâm sự, có lúc phải chăm bón từng thìa cơm, miếng bánh và tắm giặt, vệ sinh cho các em.
Giờ tập đọc tại lớp học của trẻ khuyết tật
“Năm 2013, gần bốn chục em, có cháu lớn, có cháu nhỏ, đúng ngày 20-11, ra hái hoa dã quỳ rồi tặng cho cô. Mặc dù hoa đó rất là đắng, nhưng các em xúm nhau hái mỗi người một bó tặng cho cô giáo. Lúc đó, mình muốn khóc, muốn òa lên thực sự, ôm các em, vì các em có một tình cảm dành cho cô giáo nhiều như vậy” - cô giáo hạnh phúc nhớ lại.
Chia sẻ và cảm thông với công việc của những cán bộ, giáo viên ở Trung tâm nuôi dưỡng, phục hồi chức năng bán trú cho nạn nhân chất độc da cam, bà H’Nghia, Chủ tịch Hội Nạn nhân chất độc da cam tỉnh Gia Lai, nói:
“Dạy đối tượng này, cô giáo phải thực sự có năng khiếu, phải có nghề nghiệp. Cô Khuin vừa có trách nhiệm, vừa có tình cảm, vừa có tình thương với các cháu, phát huy được nghề nghiệp. Làm việc ở đây, tôi không thấy cô xuất hiện dao động, hoặc khó khăn như thế mà xin nghỉ, xin chuyển công tác, mà cô rất nhiệt tình, có sự gắn bó”.
Nguyễn Thảo/VOV-Tây Nguyên
Viết bình luận